Free Image Hosting



Khác với hình dung của nhiều người rằng xăng dỏm chỉ có ở những điểm bán nhỏ lẻ bên lề đường nhưng sự thật kinh hoàng đằng sau những chuyến xe bồn chở xăng dầu đến các cây xăng lớn của cả nhà nước lẫn tư nhân để bán cho người tiêu dùng. Nguyên nhân xảy ra những vụ cháy liên tục cũng có thể từ đây.

Theo đúng quy trình vận tải xăng dầu, xe bồn (thường là loại 16.000 lít, 4 hầm chứa) sau khi lấy hàng từ kho phải chở thẳng đến các cây xăng hoặc nhà máy, xí nghiệp để bán cho người tiêu dùng. Thế nhưng, tại TP.HCM, những xe bồn sau khi “ăn hàng” ở Tổng kho xăng dầu Nhà Bè đã rẽ ngang các “trạm pha chế” bí mật.

Những bãi đáp bất thường

Những ngày đầu đeo bám theo các xe bồn xuất phát từ Tổng kho xăng dầu Nhà Bè, chúng tôi đã rất ngạc nhiên không hiểu nhiều khu vực vắng vẻ, thưa thớt dân cư tại các cung đường Hoàng Quốc Việt, Đào Trí, Huỳnh Tấn Phát... (Q.7) “có cái gì” hấp dẫn mà các tài xế đều tranh thủ đưa xe ghé qua với hành tung bí hiểm.Một đặc điểm chung của những bãi đáp này là rất kín cổng cao tường, phía trước cũng không hề ghi địa chỉ hay tên doanh nghiệp. Trước cổng ra vào luôn có một số thanh niên mặt mày bặm trợn cảnh giới, đi qua đi lại, láo liên quan sát không cho bất cứ người lạ nào có cơ hội tiếp cận. Khi thấy xe bồn quen vừa trờ tới, những người này nhanh chóng mở cổng để xe chạy thẳng vào trong và cánh cổng được đóng lại gần như ngay lập tức.


Thông thường, cứ tầm 8 giờ sáng các ngày trong tuần, trừ chủ nhật, từng đợt xe bồn sau khi nhận hàng từ tổng kho liên tục đổ về đây. Khi còn cách bãi đáp không xa, tài xế điện thoại thông báo cho người canh gác để chuẩn bị mở cổng. Cứ vậy, xe bồn ghé vào các điểm tập kết chỉ trong 15 - 20 phút, lâu nhất là nửa tiếng, rồi những cánh cổng lại nhanh chóng được mở để các xe này tiếp tục hành trình chở xăng dầu đến các cây xăng đại lý. Sau khi xe bồn vừa phóng đi, cũng là lúc xuất hiện một lực lượng khác chở lỉnh kỉnh đủ thứ thùng, can nhựa... và chỉ vài phút sau họ đã nhanh chóng rời khỏi với những can nhựa đầy ắp xăng dầu.
Trong nhiều ngày quan sát bên ngoài, chúng tôi ghi nhận xe bồn của các hãng xăng dầu lớn như Tổng công ty xăng dầu VN (Petrolimex), Công ty cổ phần cơ khí xăng dầu (trực thuộc Petrolimex), lẫn xe bồn của các doanh nghiệp vận tải được thuê để chở xăng dầu cho các cây xăng như H.P, H.N, T.P, N.B... đều ghé các bãi đáp này một cách bất thường.




Vào vai thợ bẫy chim lật tẩy “quy trình pha chế”

Các bãi đáp đều được canh phòng cẩn thận nên chúng tôi mất rất nhiều thời gian để tìm cách tiếp cận. Có lẽ ông chủ của các bãi đáp này đều đã có sự tính toán kỹ lưỡng để tránh mọi sự dòm ngó. Hơn chục địa điểm mà chúng tôi phát hiện không chỉ kín cổng cao tường, lau sậy um tùm che khuất mọi tầm nhìn, mà xung quanh cũng không có công trình cao tầng nào để có thể phóng tầm mắt quan sát các hoạt động bên trong.Sau nhiều ngày suy tính, chúng tôi quyết định tiếp cận trực tiếp.

Để tránh nghi ngờ của đội ngũ cảnh giới, từ 5 giờ sáng, chúng tôi đóng vai thợ bẫy chim, tay xách lồng chim mồi, vai đeo túi đựng thang dây. Kiên nhẫn chờ đến lúc những người canh gác không để ý, chúng tôi lách ra phía sau, men theo bãi lau sậy dọc đầm lầy, tiếp cận bức tường cao gần 3 mét, dùng thang để vượt tường. Toàn bộ khuôn viên bên trong rộng vài trăm mét vuông, chất đầy thùng phuy, bồn chứa, can nhựa, máy bơm nước...Từ phía cổng, chiếc xe bồn mang biển kiểm soát 57K-8275 (của Công ty cổ phần cơ khí xăng dầu, trực thuộc Petrolimex) vội vã tiến vào khu vực chúng tôi đang quan sát. Xe vừa dừng, rất nhanh chóng, một người đàn ông trong xe trèo lên, cúi xuống một góc của xe cầm lên chiếc kéo. Một cách thuần thục, người này dùng kéo cắt đứt niêm (loại niêm nhựa) của 2 trong số 4 hầm chứa xăng rồi lần lượt mở nắp hầm.

Ở bên dưới, 2 người đàn ông chờ sẵn vội vã tháo ống bơm quấn dưới xe ra, xả đầy xăng vào 8 can nhựa loại 50 lít. Sau đó, người bên dưới kéo một ống dây từ máy bơm, đưa lên phía trên nóc xe. Người ở trên nhanh nhẹn cầm lấy ống, bơm vào từng hầm một loại chất lỏng khá trong.Sau khi áng chừng lượng bơm vào tương đương với lượng xăng vừa rút ra, người ở trên tiếp tục chụp lấy một bình loại 1 lít (hoặc xô) do người bên dưới chuyền lên, rồi đổ chất trong bình vào các hầm xăng trên xe. Sau khi hoàn tất các công đoạn trên, người này đóng nắp hầm lại, dùng kéo cắt bỏ phần dây của niêm nhựa đã bị cắt đứt trước đó, chỉ giữ lại miếng nhựa có ghi số niêm, rồi xâu một sợi dây khác qua và quấn niêm vào nắp hầm như cũ.Toàn bộ quy trình trên diễn ra rất nhanh, thao tác của những người này cũng hết sức nhuần nhuyễn, kể cả thời gian xe bắt đầu vào đến khi ra khỏi “trạm pha chế” chỉ mất 15 - 20 phút. Xe vừa đi khỏi, người trong bãi liền nhanh chóng trút từng can xăng vào các thùng phuy và bồn chứa lớn, chờ giao lại cho “lực lượng vận chuyển thô sơ” xuất hiện ngay sau đó.

Điểm mặt những xe bồn “làm bùa”

Chỉ trong một buổi sáng, chúng tôi chứng kiến hàng loạt xe bồn ghé vào “trạm pha chế” với các thủ thuật tương tự. Chẳng hạn các xe 57K-7617, 57H-2316, 51E-003.28, 57M-0456 (trực thuộc Petrolimex), 57K-9343 (thuộc Công ty TNHH thương mại dịch vụ vận tải hàng hóa H.P), các xe 51E-024.90, 57K-5052, 57K-5660...Trong hơn nửa tháng đeo bám “trạm pha chế” này, chúng tôi ghi nhận trong khi các xe khác cách ngày hoặc vài ngày mới ghé một lần, thì riêng xe 57K-8275 của Công ty cơ khí xăng dầu ngày nào cũng vào đây pha chế.
clip

Kinh hoàng "công nghệ" pha chế xăng dởm : Vì đồng tiền có thể làm tất cả ?

Free Image Hosting



Cụ ông 79 bỏ nhà tiền tỷ sống 'lều tranh' với người yêu

Năm nay ông đã bước sang tuổi 79, đã có tất cả, từ 4 đứa con thành đạt đến nhà cao cửa rộng giữa lòng thủ đô. Còn bà, 63 tuổi, là dân nhập cư, đã từng trải qua một cuộc hôn nhân buồn và hiện tại hoàn toàn tay trắng.

Bà mưu sinh bằng nghề nhặt rác quanh phố phường Hà Nội. Duyên tiền định đưa ông với bà gặp nhau, tiếng sét ái tình choáng váng, họ nhận ra mình như thể đã thuộc về nhau từ tiền kiếp. Và vì yêu, ông sẵn sàng từ bỏ cả căn biệt thự tiền tỷ giữa lòng thủ đô để ra bờ hồ sống cảnh một túp lều tranh hai trái tim vàng với bà, làm nên mối tình già thắm thiết.
Tôi đã gọi mối tình của bà Đỗ Thị Hiền (63 tuổi) và ông Tống Văn Dinh (79 tuổi) là bản tình ca đẹp giữa cuộc sống xô bồ của Hà thành. Đã gần chục năm trôi qua, họ đã sống bên cạnh nhau, yêu thương nhau, chia sẻ với nhau về cuộc sống mà chẳng có gì để làm điểm tựa ngoài hai trái tim khát khao yêu thương. Hai ông bà vẫn sống hạnh phúc như thế, dù họ không nhà, không người thân, mà thực ra là có đấy nhưng đã gần chục năm qua, kể từ khi ông rời bỏ tổ ấm để đi theo tiếng gọi con tim và bà rời xa gia đình khốn khổ ở Thái Bình để lên Hà Nội mưu sinh, họ đã gần như không còn ai thân thích.
"Căn nhà” của hai ông bà bên bờ hồ Hoàng Cầu.
Khát khao và ước vọng duy nhất của họ là mỗi ngày đi qua bình yên, để khi đêm xuống, ông bà lại được bên nhau, lắng nghe nhịp thở tâm hồn của nhau.
Tình già không cô đơn
Cho đến bây giờ, bà Đỗ Thị Hiền cũng không nhớ giữa chênh vênh cuộc đời với mặt nước hồ này là địa điểm thứ bao nhiêu họ phải di chuyển, chỉ biết rằng cứ nơi nào đang xây dựng thì bà đến, làm xong thì bà đi. Bờ hồ Hoàng Cầu là nơi bà đã neo đời mình lại chừng 5 năm rồi. Bà bảo, ở đây lâu vì không gian đặc biệt, rằng sau mỗi ngày tất tả ngược xuôi kiếm sống, hai vợ chồng lại ngồi bên nhau ngắm trời đất, ngắm người và xe đi lại nhộn nhịp, hay đơn giản chỉ là nhìn sóng nước hồ gợn lên êm ả.
Ông bà cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu đôi nhân tình tản bộ, những quán hàng di động mọc lên tua tủa mỗi ngày chỉ để bán mấy cốc trà đá, vài con mực nướng, và tình yêu của họ cũng lớn dần theo những biến động không gian mênh mông ấy. Thi thoảng, ông bà cũng dắt nhau đi dạo như những đôi tình nhân ấy, cũng thấy mình ăm ắp trái tim yêu. Bà cười như thể đang tự ru dỗ chính mình, vậy mà cũng đã 5 năm trôi qua, kể từ ngày đầu tiên họ đặt chân đến đây với mớ đồ dùng gồm chiếu, chăn, áo ấm, gối, màn và gốc cây kia là “nhà”.
Mà kể cũng lạ, khi tình yêu viên mãn thì người ta chẳng quan tâm nhiều đến thời gian, 5 năm trôi qua như một cái chớp mắt đời người. Mỗi ngày, ông xách cái bơm ngồi phía bên kia đường, chờ những chiếc xe bị xịt lốp vô tình dừng lại đúng chỗ, cái thời buổi này, nghề đó hình như không hợp nữa nên đồng tiền cũng khó kiếm hơn.
Còn bà, mỗi sáng mua mấy cân hoa quả, ngồi bên hồ, chờ khách qua lại bán kiếm mấy xu lẻ mua rau, cũng không được là bao nhưng vì toàn bộ số tiền họ kiếm được cũng không phải lo cho việc gì to tát nên cũng không đến nỗi vất vả lắm. Vừa nhẩn nha lại đời mình, bà Hiền vừa chỉ về phía trước, nơi một người đàn ông xấp xỉ 80 tuổi đang phấn chấn tiến lại. Tay cầm cái bơm xe, mỉm cười hồn nhiên như một người xa nhà lâu ngày trở về.
Bà tủm tỉm: “Cũng nhờ cái điệu cười ấy mà kéo chúng tôi, hai trái tim cô đơn xích lại để sưởi ấm cho nhau trong những đêm đông giá rét”.
Tiếng sét ái tình
Đó là một buổi chiều muộn, bà đi nhặt đồng nát ở Trung Liệt về, chiều buông nhanh, vài bóng đèn đã được thắp sáng chếch hướng. "Bận ấy, chúng tôi đi ngược chiều nhau, cũng bình thường như những người qua đường khác. Nhưng đi ngang qua nhau rồi, bất ngờ cả hai cùng lại nhìn nhau. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng người đàn ông vừa đi qua mình có thể sẽ là người sẽ sống với mình suốt quãng đời cô đơn còn lại", bà Hiền bùi ngùi nhớ lại khoảnh khắc hai người gặp nhau cách đây gần 10 năm về trước.
Khi bà nhìn lại thì thật bất ngờ ông cũng quay lại nhìn bà, ông mỉm cười rồi rảo bước về phía bà và đưa cho bà một thanh sắt dài chừng hai mét. Đó có lẽ là món quà tình yêu duy nhất ông tặng bà suốt từ ngày yêu nhau cho đến bây giờ. Rồi kể từ lần ấy, thi thoảng trên đường đi nhặt rác về, bà đứng ở đó chờ ông, có hôm bà đến đã thấy ông đứng chờ ở đó rồi. Bà cũng chẳng biết gì về ông ngoài cái tên Tống Văn Dinh đơn sơ và giản dị. Họ cứ qua lại mãi như thế suốt mấy tháng liền, đến một ngày ông cũng chia sẻ chuyện gia đình mình.
Vợ ông đã mất cách đó mấy năm, ông có bốn người con, các con đã có gia đình riêng, giờ chỉ còn ông cô đơn trong ngôi nhà quá rộng giữa lòng thủ đô. Có lẽ, tuổi già thường có những lý lẽ riêng của mình, nên khi thấy nói chuyện hợp nhau, một ngày nọ, ông dẫn bà về nhà mình. Khi ông Dinh công khai đi lại với bà Hiền, các con ông phản đối kịch liệt và nhất quyết không chịu cho ông về nhà. Các con ông yêu cầu ông đuổi bà ra khỏi nhà, họ không thích sự có mặt của bà bởi sẽ làm ô danh mấy mươi năm chúng có được.
Ông chỉ biết im lặng trước sự phản ứng hết sức lẽ thường của các con. Thuyết phục không được, ông chẳng biết làm thế nào. Gần nửa đời người sống với vợ con, ông đã chu toàn và tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha tốt. Bà nhà mất đi, bỏ ông cô đơn giữa dương thế, các con cũng mải miết với công việc bận rộn nên chẳng còn nhớ đến ông mỗi ngày. Một người đàn ông đơn côi như thế, nay tìm được một nửa để nương dựa nhau lúc về già, âu cũng là điều nên ủng hộ. Con chăm cha không bằng bà chăm ông, cái lý lẽ ấy ông đã nói bao nhiêu lần với con cái nhưng chúng vẫn ích kỷ, chỉ sợ đón bà ấy về rồi tranh phần mất gia tài ông đang sở hữu với chúng.
Vậy là, ông đi đến quyết định táo bạo nhất của cuộc đời, ấy là từ bỏ lại tất cả mọi gia sản cả đời người tích cóp, xây dựng để ra vỉa hè ở riêng với "người yêu".
Không có nhà thì nằm cạnh hồ, mùa hè nắng nóng có gió hồ thổi lên mát rượi, mùa đông kiếm mấy cái chăn, cái màn cũ, quây lại thành một góc đường, và ngủ ngon lành bên nhau. Vẫn hạnh phúc ngọt ngào, vẫn nồng nàn như thuở xưa, khi con người chỉ biết đến tình yêu. Yêu nhau chẳng cần nhà cao cửa rộng, chẳng cần lầu son gác tía, chẳng cần vàng bạc gấm vóc gì cả. Họ, thậm chí lúc ấy còn chẳng có cả một túp lều tranh để nhân niềm hạnh phúc mà chỉ duy nhất có hai trái tim vàng. Từ đấy, hai ông bà gắn bó với nhau.
Trước đây, họ ở Thành Công, sau bên ấy giải tỏa, ông bà kéo nhau ra ở hồ Hoàng Cầu. Vậy mà cũng ngót 5 năm họ ngắm mặt hồ xao xác. Bà bảo: "Cứ vạ vật hết nơi này nơi khác nhưng ở chỗ nào cũng được hàng xóm thương nên không bị hắt hủi".
Từ biệt quá khứ buồn, nhen lên ngọn lửa hạnh phúc
Bà Đỗ Thị Hiền quê Thái Bình. 15 tuổi lấy chồng, người chồng đầu tiên của bà là Nguyễn Văn Vân. Hồi mới lấy chồng, cũng như bao cô gái khác, đang tuổi ăn tuổi lớn nên chẳng biết gì, chỉ biết làm lụng vất vả để lo cho cuộc sống gia đình. Lúc bấy giờ, hai vợ chồng cùng làm chiếu xuất khẩu ở Hợp tác xã Hữu Nghị, thị xã Thái Bình. Mấy năm sau, hai vợ chồng lên Hà Nội, bà xin làm cấp dưỡng ở trường Lý luận Nghiệp vụ Bộ Văn hóa (nay là trường Đại học Văn Hóa), còn chồng làm bảo vệ. Lúc bấy giờ cuộc sống của tất cả mọi người đều vất vả như nhau, gia đình bà cũng không ngoại lệ.
Sau đó, vì vất vả rồi thêm những xích mích không tên gọi khác, rồi căn nhà tập thể được phân bị người ta chiếm mất chỉ vì cho thuê. Bà giận quá, cãi nhau với chồng, đầu tiên còn nhỏ, sau đó to tiếng dần và dẫn đến ly hôn. Hai người con về ở với bà ngoại. Bà bị khủng hoảng tinh thần một thời gian rồi đâm chán nản, xin nghỉ việc và đi lang thang. Cuối cùng, bà xin làm giúp việc cho một số gia đình, cứ vậy cuộc sống trôi đi.
Ông Dinh đã từng có một đời vợ, bốn người con nay đã thành đạt, cửa nhà đàng hoàng nhưng rồi vì yêu bà, ông đã bỏ tất cả cơ ngơi ấy để ra "đường" ở với bà. Ông bảo: "Tuổi già, tôi cần có người chăm sóc, các con ai cũng có gia đình riêng. Vợ tôi mất lâu rồi, tôi muốn có một người chia sẻ về cuộc sống khó khăn nhưng các con lại phản đối. Vậy là tôi tự quyết định cho mình cuộc sống riêng, không phụ thuộc vào bất cứ ai. Chỉ cần có tình yêu, chúng tôi sẽ sống sướng”. Ban ngày, ông Dinh xách bơm ra ngồi ngoài đường, chỉ mong mỗi ngày kiếm đôi đồng để dành.
Bà Hiền mua hoa quả bán, mỗi ngày kiếm được khoảng 25 nghìn, cũng đủ cho cuộc sống hiện tại. Trưa về, ăn bát mì tôm, ngủ một lúc rồi chiều lại tiếp tục công việc của buổi sáng. Tối đến, khi ánh đèn đường bắt đầu sáng lên cũng là lúc các quán nước bắt đầu hoạt động. Nam nữ thanh niên khá đông, cứ tối đến lại ra đây ngồi, họ nói chuyện rôm rả lắm. Ông bà lại hì hục nấu cơm, gốc cây cạnh mấy cái ống cống kia là nơi bà quây gỗ che chắn làm bếp. Lúc tắm rửa thì quây nilon xung quanh. Trước đây khi hồ chưa nạo vét thì giặt quần áo tại hồ, nay thì vào nhà dân, xin vài xô nước vừa nấu ăn, vừa giặt giũ. Khi đêm xuống, những quán bán nước lục đục dọn về cũng là lúc vợ chồng chăng màn lên ngủ. Cuộc sống của hai “vợ chồng” già cứ quay tít của một ngày dài như thế. Họ tất bật, quên hết mọi lo toan, đói rét khi được ở cạnh nhau và nhìn thấy nụ cười hiền của nhau mỗi ngày.
Trước đây, những lúc mưa to gió lớn, vợ chồng kéo nhau chui vào ống cống nhưng dạo này, bà che được cái lán nhỏ, thế là vợ chồng có nơi trú ngụ. Cứ vậy, cuộc sống bình lặng trôi. Ông Tống Văn Dinh bảo: "Người ta nói ở đây cũng sắp xây dựng xong, chúng tôi chưa biết nay mai mình sẽ về đâu nhưng chỉ cần có bà ấy bên cạnh, mọi cái vất vả không còn nữa".
Còn bà Đỗ Thị Hiền thì thủ thỉ: "Chúng tôi là những người cô đơn gặp nhau, cái chúng tôi cần là tình cảm chứ không phải là tiền nên tôi chả bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ về nhà ông ở. Tôi thương ông như thương chính mình, đôi khi nghĩ thấy tủi thân cho ông, có con cái, có nhà cửa mà cứ phải long đong theo tôi mãi". Bất chợt, cả ông lẫn bà nhìn nhau âu yếm rồi cùng mỉm cười. Họ đang rất hạnh phúc 

Cụ ông 79 bỏ nhà tiền tỷ sống 'lều tranh' với người yêu

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ



Post bài sai Image_2 Image_3

Nữ sinh công khai yêu đương nơi công cộng ... Quay trộm 100%

Free Image Hosting

Hình ảnh chụp tại trường tiểu học Trưng Vương, đường Lý Thái Tổ, quận Hoàn Kiếm - Hà Nội vào 13h30' ngày 03 / 01 / 2012
Bản tường trình của cháu viết ngay tại trường. Các thầy cô cùng ban giám hiệu nhà trường đã bật khóc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Tuy nhiên cho đến nay cháu vẫn phải chịu cảnh này trong khi các cơ quan chức trách vẫn đứng ngoài cuộc !!!

Bạo hành trẻ em ngay giữa Thủ Đô, các cơ quan chức trách ko hề hay biết

Copyright © 2011 GiaiTriFun V3.0, All Rights Reserved.
Designed by GiaiTriFun.Com | Bloggerized by NamPhong Powered by www.blogger.com
Mọi thông tin phim được lấy từ nguồn trên mang BQT không chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Design by HelloXimo